Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 21

 Chương 33: Cô Bị Cưỡng Hôn


Trời đông giá rét, lại có sương tuyết, tháng hai ở Nam Pháp vô cùng lạnh. Ôn Miên yên lặng lấy lại tinh thần, khoác nhanh một chiếc áo dày bên ngoài bên ngoài bộ lễ phục dạ hội, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh dưới cái mũ len.

Anh ta rất giống sếp Cù, không thích đem suy nghĩ viết lên trên mặt, cái vẻ mặt trầm xuống, môi hơi nhếch lên của người này đúng là rất giống bộ dáng khởi binh vấn tội năm đó của Ôn Tinh.

Quả thật Ôn Miên có uống rượu, đầu óc choáng váng không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, cô ngượng ngùng dứt khoát ngồi xuống một bên thềm đá, nghiêng đầu, đánh giá chiếc xe màu đen của Tả Luân.

"Tôi không thích xe Nhật."

"Đây là xe Đức."

"......"

Nhìn thần sắc mê mang của cô, Tả Luân tin chắc là cô đã say.

"Tả tiên sinh, sao anh lại tới đây nữa?"

Người đàn ông lúc này đang muốn đánh cuộc với vận may, kết quả thật đúng là anh đã gặp được rồi.

Buổi sáng Tả Luân nhận được mệnh lệnh, sáng mai đúng giờ xuất cảnh bao vây hang ổ của một người, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên là phải về nước rồi.

Vừa lúc chạy xe đến gần nhà cô, cũng không biết thế nào, anh ta lại dừng xe lại, mở lò sưởi ngồi trong xe một hồi, bỗng nhiên liền thấy người nào đó xuống taxi, đi xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường.

Tả Luân không rên một tiếng, nởi lỏng cổ áo, mở hồ cảm thấy được, đêm nay cô gái nhỏ này lộ ra vẻ phong tình trước nay chưa từng có, rất dụ hoặc người.

Anh ta đã sớm ý thức được hôm nay đến đây là không bình thường, bọn họ gặp nhau chỉ mới vài lần, chứ đừng chi đến trình độ "bạn bè", cho dù là.........Anh ta cũng không nên như vậy.

"Không phải cô rất "thích" thấy tôi sao?"

Lúc này người đàn ông chỉ có thể tự giễu cợt, ai ngờ, cô lại không cảm kích chút nào, "Tôi không nên nói chuyện với anh."

"Bởi vì tôi là FBI, bọn họ sẽ coi cô là gián điệp quốc tế?"

Không phải không nghĩ tới sẽ dẫn đến hậu quả như vậy, nhưng Tả Luân đã quen làm theo ý mình, anh ta cũng tự nhận mình có năng lực bảo đảm sự an toàn cho cô.

"Bởi vì sếp........" Vốn Ôn Miên cũng không rõ bối cảnh của người này, giờ lại càng nghẹn họng: "Cái gì FBI? Đóng phim à? 24 giờ?"

"......"

Tả Luân quyết định không thèm so đo với ma men, đi đến ngồi cạnh cô, lúc này có một trận gió to thổi qua khiến cô run rẩy, anh ta nhíu mi, không tự giác lại nhích đến gần cô thêm một chút.

"Sáng mai tôi sẽ đi, cho nên...."

Ôn Miên ngẩn người, đáy mắt hiện lên một loại cảm xúc nói không nên lời.

Nếu lần đó trước khi Ôn Tinh chấp hành nhiệm vụ đến tìm cô, thì cũng sẽ như thế này đúng không.

Độ cồn trong người khiến cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, cô ủy khuất hạ mí mắt, lầu bầu: "Em biết mà, cả đám đều như vậy...."

Tả Luân vừa nghe liền tức giận, không phải cô lại xem anh ta là người kia chứ!

Người đàn ông nhanh chóng nắm tay cô, con ngươi co rút lại, anh ta nói: "Nhìn cho rõ tôi là ai."

Vạt áo khoác của Ôn Miên không cẩn thận bị mở ra, lộ ra một khoảng da thịt tinh tế bên trong, sóng mắt của cô dao động, môi hồng răng trắng, khuôn mặt ngà ngà say, vẻ mặt chếnh choáng trong màn đêm.

"Tả Luân?"

Cô thở hổn hển đoán hai chữ, lại khiến Tả Luân rung động không nhỏ.

Cô gái này.

Trước cô, Tả Luân vì tính chất công việc, công thêm nguyên nhân của bản thân, nên vẫn chưa qua lại thân thiết với bất kỳ cô gái nào, phần lớn thời điểm chỉ là gặp dịp thì chơi, từ trước đến nay anh ta rất ít khi gần gũi nữ sắc.

Nhưng vì sao luôn không thể khống chế được suy nghĩ muốn tiếp cận cô gái này.

Ngay khi Tả Luân đang cân nhắc những tâm tư này, cô bé Ôn lại đang chìm trong trạng thái buồn ngủ. Tả Luân có chút kinh ngạc lấy mu bàn tay chạm vào khóe mắt cô, một giọt nước mắt còn chưa kịp khô đọng lại trên đầu ngón tay anh ta, lạnh lẽo, lại khiến cho trái tim anh ta thắt lại không lý do.

Khuôn mặt Ôn Miên nhỏ nhắn hồng hồng, không biết là bị đông lạnh, hay là do uống rượu, mà cánh môi màu hồng kia, lóe sáng sáng bóng, cách anh ta chỉ vài thước, quá gần rồi.

Nếu Tả Luân dùng lý trí để suy nghĩ dù chỉ một giây, cũng sẽ không làm ra hành động kế tiếp, chỉ là anh ta không có.

Nhân viên điều tra sắc xảo, cúi đầu mút đôi môi đỏ mọng của cô. Tóc Ôn Miên lại dài ra một chút, quấn quanh đầu ngón tay của anh ta, mà anh ta lại nhận được sự đáp trả trúc trắc (không thành thạo) của cô.

Làm thế nào để tiến lui, làm thế nào để hô hấp, làm thế nào để quấn quít triền miên, anh ta đều không biết, chỉ muốn thuận theo tự nhiên, phát tiết áp lực dục vọng trong lòng.

Ôn Miên nhắm mắt lại, dường như còn đang chìm trong mơ mộng, "Sếp, có thể nhẹ một chút hay không...."

Lời nói mập mời, khiến cho Tả Luân ngẩn ra, lý trí nhanh chóng tràn về.

Lúc trước anh ta đã từng xem qua tư liệu của Ôn Miên ở bệnh viện, biết cô kết hôn với một sĩ quan trong quân đội, nếu không lầm, dựa theo pháp luật ở đây, phá hoại quân hôn phải chịu hình phạt.

Tả Luân chạm nhẹ vào cằm cô, hai con ngươi đen láy khó nhận ra, dừng ở khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Anh ta thật không cần kiêng dè những phép tắc này, chỉ cần đáng, thì sẽ không tiếc hết thảy mọi thứ để đạt được mục đích.

Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Tả Luân biến mất không còn một mảnh, sao anh ta lại có thể có cái suy nghĩ nhàm chán này?

Không thể tùy tiện mất đi năng lực phân tích bình tĩnh của mình nữa, cân nhắc phải trái, điều tra viên Tả Luân tiên sinh, quyết định lập tức đưa cô gái nhỏ này về nhà.

*****

Tối hôm qua, đầu Ôn Miên còn chưa chạm đầu gối thì cô đã ngủ rồi.

Sau một đêm, hôm sau tỉnh lại, say rượu khiến cho đầu của cô bé Ôn vô cùng đau nhức, lại còn buồn nôn, xem ra thực không nên uống tới như vậy.

Bà Nghiêm nhìn cô gái đang ngồi thất thần một chỗ kia, không khách khí bước đến kí đầu cô một cái: "Con nha đầu này, không muốn sống nữa rồi!"

Ôn Miên từ từ trợn mắt, lúc này mới nhớ ra mình đang ngủ trên cái giường nhỏ ở nhà mẹ đẻ.

Mẹ còn đang lải nhải: "Mẹ nói cho con biết, Ôn Miên, đừng có không chịu để tâm! Nhà họ Cù là một đại gia đình cách mạng, nếu con mà dám gây ra chuyện gì thiêu thân (đâm đầu vào chỗ chết), liền chờ gánh không nổi đi."

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì thế...."

Bà Nghiêm quan sát phản ứng của con gái một bận, kinh ngạc: "Con say đến nỗi cái gì cũng không nhớ rõ rồi hả? Tôi hôm qua ai đưa con về nhà?"

Ôn Miên vừa nghe, thật có chút không trả lời được, cô trái lo phải nghĩ, chẳng lẽ Tả Luân không phải do cô nằm mơ tưởng tượng ra sao?

Dường như không xác định được hai người tới cùng đã nói những gì, chỉ nhớ trọng tâm đề tài là anh ta phải rời khỏi Nam Pháp.

Ừm, dù sao bất luận là Cù Thừa Sâm cũng được, Ôn Tinh cũng được, cô đã quen với việc những người này không ngừng lao tới tiền tuyến, mà cô vĩnh viễn luôn là người bị bỏ lại.

Ôn Miên nhìn mẹ cười cười, tỏ vẻ cô biết rõ.

"Anh ta là ai? Sao cảm thấy.... anh trai con...."

Lời này của bà Nghiêm đã khơi dậy hứng thú của Ôn Miên,"Giống đúng không? Con hiểu, anh ta...."

Vừa dứt lời, lại bị mẹ mình kí đầu, "Ôn Miên, con nghe cho kỹ đây, đừng nghĩ có tâm tư khác!"

Hắc, cho cô mười lá gan, cô cũng không dám nha!

Trước là sếp Cù không hề nể tình, sau là mẹ ruột giống như sói như hổ.

"Mẹ, mẹ mới không cần nghĩ nhiều về nhà thông gia!"

Ôn Miên vẫn đang tiến hành tự kiểm điểm bản thân.

Cho dù đêm qua là Tả Luân xuất hiện đúng lúc, nhưng cô cũng không nên uống rượu, vạn nhất xảy ra chuyện, thì không chỉ là vấn đề mặt mũi của một mình cô, tóm là sẽ ảnh hưởng vô cùng không tốt.

Cô cũng nhớ đến thời điểm bị sếp phạt đứng tư thế quân đội, giam kín, tuy lúc đó người chồng này nói, đó là để rèn luyện ý chí ngoan cường của quân nhân.....

Ôn Miên lại vẻ mặt khi thì nghiêm túc, khi thì cười nhạt của người họ Cù nào đó, trong lòng đột nhiên vui vẻ, ôm chăn nghiêng qua một bên, ừ, lại ngủ tiếp đi.

*****

Mùng chín tháng giêng qua đi, cuối cùng tuyết đã ngừng rơi ở căn cứ, nhiệt độ không khí giảm liên tục, vùng núi vốn lạnh hơn so với thành phố, khiến người ta khổ không thể tả.

Đại đội trưởng Trang Chí Hạo chính thức tuyên bố bọn họ sẽ tham gia lần quân diễn này, quản lý hồng quân, mà bên lam quân cũng là một nhóm bộ đội đặc chủng, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, thực lực hai phe vẫn không chênh lệch nhiều như cũ, đều có số lượng bộ đội được khoa học kỹ thuật hóa cao.

Theo tiếng vang của kèn hiệu báo tập hợp khẩn cấp lúc nửa đêm, kỳ diễn tập đối kháng chính thức bắt đầu.

Dựa theo dự án diễn tập, lam quân xâm nhập vào mảnh đất vùng duyên hải nước ta, hồng quân triển khai kế hoạch phòng ngự tác chiến bảo vệ lãnh thổ, bộ đội tiếp viện của lam quân ngày càng đến gần, cho nên hồng quân tất phải giải quyết hết bộ đội lam quân trong thời gian quy định.

Lam quân phòng thủ, hồng quân tiến công, giao tranh xảy ra khắp nơi, tung hoành ngang dọc, hoàn cảnh trên núi vô cùng ác liệt, cả đám tân binh và những lính già dày dặn kinh nghiệm đều phải chịu không ít khổ cực.

Đoàn người của trung tá Cù không ngồi trên bất kỳ phương tiện giao thông nào tiến vào địa điểm diễn tập, sau khi bọn họ được đưa đến vị trí chỉ định xong liền cầm lấy bao hành lý, xé nhỏ tiểu đội ra, mấy người một tổ, tiến hành loại tác chiến đặc biệt mà bọn họ am hiểu nhất.

Chiến tranh vừa bắt đầu không lâu, hồng quân liền mất đi một phần tư binh lực, nhưng hiển nhiên người đứng đầu của bộ chỉ huy không hề sốt ruột.

Tiểu đội đặc chủng hoa dao rất nhanh đã bắt đầu phát huy tác dụng của bọn họ, đầu tiên, loại bỏ những nơi lam quân thiết kế mục tiêu giả, chúng nó lừa gạt được vệ tinh, trinh sát trên không, lại không lừa được những lính đặc chủng tập kích bất ngờ vào chiến khu.

Ngay sao đó sư đoàn xe tăng toàn quân bị diệt, trung tâm chỉ huy của khung quân cũng bị bắt, hồng quân công nông Trung Quốc lại chiếm trước địa hình có lợi, chặn ngang con đường mà lam quân phải đi qua.

Bất luận là con mồi giảo hoạt thế nào, những thợ săn ưu tú nhất luôn thừa sự kiên nhẫn.

Bộ chỉ huy lam quân bắt đầu bị rối loạn trận tuyến, bọn họ dùng điện tử chống lại sự quấy nhiễu điện từ mạnh mẽ của trung đoàn, thậm chí các quan trên còn muốn triệt để tiêu diệt bọn họ để tránh các tiểu đội đặc chủng này ở phía sau gây rối.

Nhiệt độ dưới 0 độ C, gió lạnh rít gào, Cù Thừa Sâm tổ A dẫn theo mấy binh lính bước cẩn thận từng bước, báng súng của anh đảo qua, trong phạm vi 800m không một bóng người, còn trực tiếp xử lý một chiếc máy bay trinh sát không người lái đắt đỏ của lam quân, chỉ tiếc vị trí bị bại lộ, rất nhanh đã bị quân lính điều tra của quân địch lùng bắt trên phạm vi rộng.

Cù Thừa Sâm bình tĩnh phân tích, phạm vi trăm km quanh đây đều là rừng rậm nguyên sinh, bọn họ vẫn có rất nhiều chỗ để phát huy, anh để cho Chuột ngụy trang thành phóng viên đi phỏng vấn ở vùng rừng núi, để tìm biện pháp ra ngoài trao đổi tình báo.

Chuột vốn tên là Hoàn Hạo, đừng nhìn cậu ta mắt nhỏ mũi nhỏ, lại dịu dàng, trước khi bước vào bộ đội vẫn là sinh viên ưu tú chuyên ngành tình báo.

Chuột vừa thay quần áo bình thường xong, Cù Thừa Sâm liền phát hiện tình huống không bình thường, nhanh chóng tìm một cây đại thụ để ẩn núp, mấy người khác thấy thế, cũng khẩn trương tìm nơi để trốn.

Mấy chục mét phía trước, một tiểu đội trinh sát của lam quân đi tìm kiếm bọn họ, Cù Thừa Sâm dùng tay ra hiệu Chuột tự hành sự tùy theo hoàn cảnh, những người khác ẩn núp kỹ chuẩn bị tập kích.

Cù Thừa Sâm nằm sấp trong một bụi cỏ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào kính, suy nghĩ nhóm trinh sát này hẳn là một đối thủ tốt.

"Phía trước! Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!"

Chuột hành động không tệ, kích động như một người dân vô tội bình thường, "Làm sao thế, xảy ra chuyện gì rồi! Chiến, chiến tranh rồi hả?"

"Anh làm gì! Nói!"

Một nhóm binh lính trinh sát vây Chuột ở giữa, mỗi tay cậu ta nắm lấy một người, khóc rống lên: "Đồng hương ơi! Đồng chí ơi! Các anh tới thật đúng lúc........ Tôi là phóng viên đi phỏng vấn trường tiểu học Hy Vọng, tôi lạc đường rồi!"

Lực chú ý của mọi người đều bị Chuột hấp dẫn, Cù Thừa Sâm ra hiệu, đạn từ bốn hướng chuẩn xác bắn vào bảy tám binh lính lam quân còn chưa kịp phản ứng kia, giữa một trận sương khói kết thúc sứ mệnh của bọn họ trong lần diễn tập này.

Vài người nhìn nhau, không phục há mồm chửi mắng bọn họ, Cù Thừa Sâm đưa mắt nhìn một binh lính nào đó thân cao bằng anh: "Cởi quần áo ra."

Vừa mới nói xong, trung tá đại nhân liền sửng sờ một lúc.

Sao những lời này lại quen tai thế.

Lập tức đuổi những suy nghĩ không liên quan đến diễn tập ra khỏi đầu, đôi mắt sắc của Cù Thừa Sâm đảo quanh y phục tác chiến cho binh lính trước mắt.

Chiến sĩ trẻ không có năng lực phân biệt, cũng không biết bọn họ là bộ đội đặc chủng của đội hoa dao, nhìn người đàn ông gương mặt như hoa mà thần khí bức người trước mắt này, trong lòng tràn đầy khinh thường.

"Tôi đã chết rồi, sao cởi quần áo được? Muốn cởi, các người tự làm đi!"

Chuột hô lên một tiếng đầy thán phục! Cư nhiên dám kiêu ngạo như thế trước mặt đội trưởng Cù của bọn họ!

Đương nhiên, không ai có thể để cho đội trưởng đội hành động đệ nhất tự mình cởi quần áo, trừ cô vợ nhỏ nhà anh.

Cù Thừa Sâm cũng không giận không bực, mím môi cười nhạo: "Trước giờ, tôi chỉ cởi áo cho vợ tôi." Anh nói xong, quả nhiên sắc mặt tên kia liền thay đổi.

Sếp cũng không làm chậm trễ thời gian, ngón tay linh hoạt bắt đầu cởi quần áo của chính mình, tên lính đối diện lại trợn tròn mắt, chỉ thấy người đàn ông này anh tuấn khí phách, tay vừa cởi quần áo của chính mình, còn cặp mắt thì phát ra tín hiệu, tối đen như đạn, tràn đầy sát ý tiêu điều.

Chuột ở bên cạnh liếc xéo bọn họ: "A, đám nhóc này, vậy các người đừng tránh lão tử đây mạnh tay!"

"Đừng, đừng động thủ! Vẫn là để tự chúng tôi làm đi!"

Tên lính kia bị độ dáng của Cù Thừa Sâm hù dọa, đỏ mặt tía tai cởi bộ quân phục lam quân trên người ra.

Trên thực tế bộ đội đặc chủng đã quen với việc sử dụng đao thương kiếm vũ thật như hoa dao, thật đúng là không thường bị kéo tới tham dự những huấn luyện diễn tập thế này.

Cù Thừa Sâm nhắm mắt, trong đầu rất không đúng lúc hiện lên vẻ mặt không được tự nhiên của người nào đó, cái cổ trắng nõn,......

Anh nghĩ, đây hình như là lần đầu tiên, ở trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy thường xuyên nhớ tới cô.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, tuyệt không nên nghĩ đến nữ nhi tình trường, thân là bộ đội đặc chủng, vốn không nên để những chuyện này khiến cho trí nhớ của anh bị suy giảm.

Huống chi, nếu đây thực sự một một trận chiến sinh tử tồn vong, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ của bộ đội đặc chủng.



Chương 34: Tập Kích Bất Ngờ Của Anh


 Khu rừng sâu núi thẳm này vào ban ngày cũng không tồi, nhưng đến buổi tối thực sự là muốn chết.

May mà quân diễn đã tiến vào giai đoạn gây cấn, hồng quân tổ chức bao vây, tổng tiến công trên toàn mặt trận, bên lam quân quả nhiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, xuất động đội chó săn lùng bắt các thành viên trong tiểu đội đặc chủng hoa dao.

Cù Thừa Sâm nhận được tin tức Chuột mang tới, nói Đại Khuất đã dẫn các anh em đi thăm dò sở chỉ huy của lam quân, bất quá bọn họ cũng đã “hy sinh” trong hành động đánh nghi binh (giả vờ tiến công) rồi.

Trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Cù Thừa Sâm là Tiểu Đao, ham mê vũ khí, là một người có tiềm năng được trung tá xem trọng nhất trong đám tân binh, khuyết điểm duy nhất là thiếu kinh nghiệm.

“Tốt lắm, tìm cơ hội, xử lý bọn họ một phen.” Người đàn ông ngụy trang thành lam quân nhỏ giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Thời khắc chuẩn bị, kề vai chiến đấu, vì nước quên mình!”

Mấy người quan minh chính đại xâm nhập vào trận địa của lam quân, đi trên một chiếc xe tải, tiến vào vùng phụ cận của trung tâm chỉ huy lam quân, sau khi xâm nhập lòng địch xong thì thi hành chính sách im lặng không liên lạc với bên ngoài nữa.

Giải quyết trạm gác ngầm, lại xử lý mấy trạm gác công khai, lúc này giác quân thứ sáu của Cù Thừa Sâm đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Từng binh lính trong bộ chỉ huy đều như bị một cỗ hưng phấn không hiểu lôi kéo, tẩt cả các khu vực đều chìm trong không khí yên tĩnh trước cơn bão.

Loại mùi này, căn bản chạy không khỏi cái mũi của tay súng bắn tỉa.

“Có lẽ bọn họ đã đoán được chúng ta tới trảm thủ (chặt đầu).”

Trung tướng chỉ huy của lam quân, phỏng chừng đã sớm ra lệnh, người người đều đang chờ gặp vị trung tá trẻ tuổi nghe tiếng không thấy người này, nói vậy đây là bắt ba ba trong rọ rồi.

Tuy phần lớn binh lính đều không hề biết Cù Thừa Sâm đã từng chân chính tham gia những nhiệm vụ gì, đạt được những vinh quang gì, thậm chí không biết bối cảnh gia thế của anh, nhưng tên của anh, vẫn luôn xuất hiện trong danh sách những bộ đội đặc chủng hạng nhất, truyền miệng.

Cù Thừa Sâm nghĩ nghĩ, “Tôi mà lộ mặt, rất nhanh sẽ bị bọn họ phát hiện.”

Cách đối đãi thế này thật châm biếm, cũng không phải là chuyện trẻ con nha.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tôi dẫn theo hai người giả vờ khuất phục, Tiểu Đao, cậu và người đồng đội còn lại nghĩ cách trà trộn vào đi, đặt chút thuốc nổ, làm bổ sở chi huy của bọn họ, nếu điều kiện cho phép, trung tướng sẽ phải lộ diện…….. Đến lúc đó, cậu biết.”

Tiểu Đao nhịn không được nở nụ cười, “Đội trưởng, anh làm việc vẫn luôn tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác) như thế.”

“Tôi chỉ muốn đề cao giá trị hy sinh.”

“………”

Tiểu Đao nhìn đội trưởng nhà mình cười nhạt một cái rồi quay mặt đi, nuốt nước miếng.

Kế hoạch triển khai, Cù Thừa Sâm bị bộ chỉ huy lam quân “bắt được” đúng như dự liệu của anh, Trung tướng Cố nghe được tin tốt, hưng phấn theo chỉ huy đi đến lều trại, rất muốn gặp mặt đứa vãn bối bình thường vẫn luôn tỏ ra ngạo mạn này.

“Thằng nhóc, cậu cũng có hôm nay a.”

Cù Thừa Sâm cười nhạt, nhìn đám lam quân đang vây xem mình.

Fuck, thì ra đây là bộ đội đặc chủng lợi hại nhất trong truyền thuyết, hôm nay được tính là mở mang tầm mắt rồi! Vốn cũng có sĩ quan đứng bên cạnh muốn nói, trung tá Cù này bất quá cũng chỉ thế thôi.

Nhưng mà, người đàn ông này chỉ đứng một chỗ, lại đột nhiên có được cái khí thế lực bạt sơn hề, tựa hồ như mặt kệ bạn có thổi gió đông tay nam bắc gì đó, anh vẫn đứng bất động, hiên ngang.

Trung tướng Cố hăng hái vỗ vai anh, “Khó có khi cậu rơi vào tay tôi, mấy lần trước tôi đến nhà cậu, cũng chưa bắt được cậu, hôm nay có thể thính là rãnh rồi hả? Đi, đi tâm sự.”

“Sếp Cố, ngài vẫn còn đang tham gia chỉ huy, chỉ sợ không quá thuận tiện.”

“Thằng nhóc thối này, đã là ‘người chết’ còn không cho tôi chút thể diện được à?”

“Ngài đừng quên, cho tới bây giờ tôi chưa từng bại trận.” Cù Thừa Sâm cười khẽ một tiếng, mang theo ý tứ cười nhạo hàm xúc mà anh am hiểu nhất, “Hoa Dao chúng tôi không cho phép thất bại, dù chỉ một lần.”

Trung tá nói xong, theo một tiếng “Tất cả không được nhúc nhích!”, đã thấy đám người Tiểu Đao nhảy từ phía sau ra, dùng dao găm đặt lên cổ Trung tướng Cố.

Trong lòng Cù Thừa Sâm lập tức trầm xuống, thằng nhóc này không khoe ra thì sẽ chết sao! Cầm súng bắn lén trung tướng không phải được rồi sao, lấy binh khí thật vạn nhất khiến trung tướng Cố bị thương, cậu gánh nổi sao!

Tình huống xảy ra đột ngột này, viên cảnh vệ bên cạnh trung tướng Cố cũng không rõ tình hình, cho là có người muốn ám sát sếp thật, cuống lên. Cù Thừa Sâm đứng cách đó không xa thấy người này cầm súng trường trong tay lên, khuôn mặt tuấn tủ của anh đột nhiên xanh mét, vội vàng hô to: “Đừng nổ súng với người một nhà!” Đồng thời cầm súng ngắm trên tay lên, nhắm ngay vào đầu gối Tiểu Đao, lưu loát bóp cò.

Hai tiếng súng vang lên cùng lúc, Tiểu Đao bị đạn giả của đội trưởng bắn trúng, ngã xuống đất.

Viên cảnh vệ bắn ra đạn thật nhưng lại bị chệch vị trí, chỉ bắn trúng bả vai cậu ta.

Sếp Cố phản ứng kịp, khẩn trương gọi người: “Nhanh! Người tới! Đưa cái cậu bị thương kia đi bệnh viện!”

Cù Thừa Sâm hạ súng xuống, cảm thấy ước chừng trong khoảng ba mươi giây này, toàn thân anh đã ra đầy mồ hôi lạnh.

Nhân viên y tế đến rất nhanh, trung tướng Cố nhìn trung tá Cù có độ bình tĩnh và sức phán đoán cực cao, thật sự là không phục anh không được.

Nếu thằng nhóc này phản ứng chậm một giây thôi, nếu cậu ta tính sai vị trí, nếu viên đạn của cậu ta đi trượt…… Vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là không có “nếu”, Cù Thừa Sâm quả thật là có thực lực, đáng cho người khác tin tưởng. Cho dù là họng súng đang nhắm ngay chiến hữu của mình, anh vẫn có thể đưa ra lựa chọn hoàn mỹ nhất.

Hoa dao tạo ra một đội trưởng xưa nay chưa từng có, người đội trưởng này cũng đem lại vinh quang cho hoa dao.

Nhìn Tiểu Đao đang nằm trên cáng, trung tá Cù dùng ánh mắt giết người, lời nói mau lệ, thần sắc nghiêm nghị: “Cậu! Mẹ nó cậu cho rằng đang đóng phim sao?”

Sắc mặt Tiểu Đao trắng bệch, nhưng trước mặt đội trưởng vẫn muốn bày ra dáng vẻ nam tử hán, tươi cười, “Đội trưởng, tôi sai rồi, anh nói đúng, những người thích nói lời vô nghĩa sẽ bị coi thường, tôi không nên hô cái câu “Tất cả không được nhúc nhích” kia, sát khí quá nặng rồi….”

Cù Thừa Sâm ngẩn người, cuối cùng là cơn giận yếu đi.

Không còn cách nào, bạn xem cái người chui ra từ quân đội này đi, đã vinh quang mà trúng đạn rồi, cư nhiên còn có thể nói ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!

Khó trách có người nói, quân nhân chỉ có chết trận, không có bị hù chết.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .